BTO - Tôi sống ở làng quê từ ngày còn nhỏ, khi ngay sát cạnh nhà tôi là một gia đình có kinh tế thuộc dạng khá giả nhất làng. Hai vợ chồng nhà hàng xóm chỉ sinh được duy nhất một người con trai, nên sự cưng chiều của họ dành hết cho người con “độc” duy nhất đó là lẽ đương nhiên, bởi ở quê tôi nói riêng cũng như nhiều làng quê Việt ta nói chung thì hủ tục khát tìm con trai để lấy người nối dõi tông đường, cúng giỗ ông bà tiên tổ vẫn còn khá nặng nề. Thằng nhỏ bằng cỡ tuổi tôi, và vì được cưng chiều như vậy nên nó luôn quậy phá, hỗn láo không chỉ với cha mẹ nó mà còn với hết thảy mọi người lớn hàng xóm khác. Vẫn bản tính hỗn láo ngang ngược, bất cần, sống không có tình ấy nên khi lớn lên rồi, có gia đình vợ con mà cậu ta không hề giữ “nếp” cũ. Cha mẹ có chửi mắng khi cậu ta làm sai điều gì đó thì ngay lập tức cậu ta bật lại ngay, thậm chí chửi lại tức thì. Có nhiều bữa xung khắc, cậu ta còn bất hiếu đến mức không chỉ dừng lại ở chửi rủa những người đã sinh thành ra mình, mà còn đánh lại, khiến người cha, người mẹ của cậu ta lĩnh trọn những thương tích trên thân thể... Đau khổ hơn cả là, trong một đêm mùa đông tháng giá buốt lạnh, vợ chồng của người con bất hiếu này đã đuổi cha mẹ mình ra khỏi nhà, và ông bà đã dắt díu nhau đi đâu, lang bạt kiếm sống nơi nào, chẳng ai trong làng hay biết thông tin...
Tôi cũng rời quê lên thành phố học hành rồi lập nghiệp từ lâu, và thi thoảng tôi cũng có trở về để thăm lại mẹ cha, người thân yêu, vì thế mà thông tin về vợ chồng già hàng xóm bị con đuổi đi từ lâu luôn đan xen những đồn đoán này, nọ. Người thì bảo ông bà đã tự tử chết do uất ức, kẻ lại nói ông bà sống trong một trại dưỡng lão nào đó...